Sếp yêu dấu của mình đang cầm trên tay một hộp bún chả Hà Nội, phía trên có cây đèn cầy hình số 1 đang cháy....hihihihihihiiiiiiiiii. Thế là đã hiểu chuyện gì rồi. Mình thậm chí còn không biết hôm nay là tròn một năm ngày mình lần đầu tiên gặp chị Huyền, gia nhập Matterhorn Communications.
Mình không thể nào ngờ một người bận như Sếp mà lại có thể nhớ được sự kiện nhỏ nhặt thế này. Xúc động quá đi, nhưng tuyệt đối không có giọt nước mắt nào nhe mọi người.
Cả nhà hãy chiêm ngưỡng bộ mặt trông thật hãi hùng nhưng tràn ngập niềm vui của em nhe.
Điều cuối em muốn phát biểu là: "Em cảm ơn và yêu tất cả mọi người". Nhưng anh Matt ơi? Năm sau đứng có mua bún chả nữa nhe. Em phát hiện trong nước mắm có mấy bé kiến...hichic...
Tai sao blogspot khong nut like cho minh bam nhi?
Trả lờiXóa